watch sexy videos at nza-vids!
TIENICHTUOITEEN
Mạng xã hội !
truyen sex xuyen Tôi bạn học thân với thằng Khánh từ lớp tiểu học. Nhà thằng Khánh có hai chị em,thằng Khánh út,còn người chị tên Xuyến lớn hơn tụi tôi 5,6,tuổi gì đó,nhưng hồi đó tôi thấy chị ấy lớn vô cùng.Thời trước tôi vào lớp Năm (Tức lớp 1 sau nầy) thì chị Xuyến đã ở lớp nhất (Lớp 6) khi chị thi tú tài phần nhất là tụi tôi mới lẹt đẹt vào trung học.
Chị Xuyến đỗ tú tài phần nhất không học tiếp mà vào sư pham học làm giáo viên tiểu học.Trong nhà thằng Khánh được cưng nhiều nhất vì là út. Chị Xuyến cao lớn đẹp người giống mẹ,tôi là bạn thân của hắn nhưng chị Xuyến chẳng ưa gì tôi.Cứ mỗi lần nói đến tôi là chị ấy sẵn giọng: “Ôi! Cái mửng thằng đó lớn lên chả làm được gì! Chỉ ham chơi là hay!” hoặc “Khánh! Mày có thằng bạn cái mặt chán phèo!” đại khái như vậy v…v….. Nhưng đó là chuyện nhỏ,tôi vẫn là thằng bạn thân nhất của Khánh. Vài năm sau Bố thằng Khánh ra trận chết mất xác không tìm thấy được.Tôi cũng buồn lây cho gia đình của hắn.
Khi tôi lên 15 hoặc 16 tuổi gì đó,tôi được các anh lớn trong xóm dẫn đi chơi đĩ,anh nói với tôi: ” Đi với tao nhóc,làm lễ khai Cu!” Tôi khoái tỉ đi theo ngay.Lần đầu tiên tội gặp đàn bà cởi truồng tôi run như thằn lằn đứt đuôi, và tôi ngượng ngùng khi cô đĩ cởi đồ cho tôi,sau đó tôi lớ ngớ chẳng biết gì,nhưng cuối cùng mọi việc vẫn xong khi tôi đau rát da qui đầu tuột hẳn về phía sau.Tụi bạn sau nầy thường gọi tôi tên lóng là: “Châu lõ” vì sau đó lớp da qui đầu không bao lại như cũ.Tôi nghĩ là tôi có một bộ phận sinh dục kha khá lớn,vậy thôi.Từ lần sướng đầu đời đó,tôi ăn quen nhịn không được,hể mỗi lần có tiền là tôi tiếp tục thăm chị em ta ngay.dần dần tôi có kinh ngiệm chút đỉnh,đôi khi tôi còn rủ rê thằng Khánh nữa.Tôi không biết bà Hương má thằng Khánh bao nhiêu tuổi,nhưng nghe người ta xầm xì,từ lúc chồng chết càng ngày bà càng trẻ đẹp ra trông ngọt nước.Sau nầy tôi nghĩ trong thời gian đó bà 38,39 tuổi là nhiều.Ở Việt Nam lấy chồng sớm là thường.Tôi thường đi chới với Khánh tới khuya ưa ngủ lại nhà nó.Có là chị Xuyến ghét tôi nhiêu thì bà Hương dành tôi nhiều dễ dãi bấy nhiêu.Nhà thằng Khánh không giàu nhưng có vài căn nhà cho thuê,nên dù chồng chết bà Hương vẫn không túng thiếu,gia đình bà sống thoải mái.Bà Hương thường cho tiền rộng rãi tụi tôi đi xi nê,ăn kem,uống cà phê.Tuy là nhà ở Việt Nam,nhưng nhà thằng Khánh có phòng riêng cho chị nó và má nó kín đáo,còn nó thì ngủ lung tung,con trai mà!Một khuya ngủ nhà nó tôi thức dậy đi đái sau hè,khi đái xong ngang qua phòng bà Hương nghe bà ho hung hắng,và có tiếng động va vào tường,tôi tưởng bà bịnh nên đẩy cửa vào xem sự tình.Nhưng khi vừa thấy mặt tôi bà Hương cười bảo: “Chả có chuyện gì đâu cháu!Châu cứ vào chơi”.Tôi ngồi xuống mếp giường hỏi: “Thím có sao không?” bà lăn qua một bên nói ” Không sao,đêm nầy sao khó ngủ quá!”Tôi thấy bà hấp dẫn trong bộ đồ mỏng,soi rõ dưới ánh trăng sáng chiếu qua cửa sổ.Tôi nghe bà nói nhỏ: “Châu ở đây nói chuyện với Thím chơi” Tôi lúng túng gật đầu,một lát bỗng bà hỏi câu làm tôi sững sờ: “Cháu đã biết đàn bà chưa!?” Tôi ấp úng,bà nói tiếp: “Thì….chuyện ăn nằm ấy mà!”Tôi im lặng thì bà nói tiếp: “Châu có đi chơi đĩ bao giờ chưa?”Tôi vẫn im lặng,nhưng trong đầu đánh lô tô,với câu hỏi như trái lựu đạn mở kíp chờ nổ.Bà Hương nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi.Cái điều tôi không bao giờ ngờ được là bà đặt bàn tay tôi lên đùi bà và kéo nhẹ lên giữa háng.Dương vật tôi cương cứng khi bàïn tay tôi chạm vào âm hộ dầy cộm của bà.Nhưng chỉ vài giây sau bàn tay tôi ở gọn trong quần bà Hương.Bà lim dim đôi mắt,hơi thở mạnh dần khi tôi xoa,móc,bóp lồn bà tận tình.Cái khe ướt nhẹp,hai mu dầy cao,lông nhiều nhưng mềm mại.Cái cảm giác sướng vô tận khi tôi se sẽ leo lên bụng bà Hương đẩy dương vật cứng ngắt nóng hổi vào sâu trong âm hộ của bà.Nhưng chỉ vài giây phù du tôi đã sướng trân người bắn tinh tung tóe.Tôi cảm giác nghe âm hộ bà bốp chặt lấy dương vật tôi chật ních chứ không giống như đi chơi đĩ rộng rinh.Tôi lật qua thở dốc.Lát sau bà Hương quây qua tôi,tay xoa nhẹ trên ngực tôi.Tôi nhìn ra ánh trăng thượng tuần sáng ngời lòng hân hoan sung sướng của thằng may mắn.Với bàn tay ve vuốt của bà Hương chẳng đầy nữa tiếng sau dương vật tôi hùng dũng đứng dậy.Lần nầy không ai bảo,tôi vẫn leo lên bụng bà cho thằng nhỏ trực chỉ vào ngõ tối ngon ơ.Tôi nắc bà say sưa cả bao nhiêu phút chưa thấy ra.Bà Hương bật rên nho nhỏ và thở thật mạnh dưới cơ thể tôi.Khi tôi sướng quá bắn tinh áo ào thì bà ôm chặt lấy tôi muốn ngạt thở,miệng bà rít lên những tiếng kỳ lạ. Tôi bò về chỗ thằng Khánh nằm trời hừng sáng.Tôi lại phải tìm chổ làm một giấc tới trưa.Tôi nghe tiếng bà Hương nói với chị Xuyến “Thôi! Để cho hắn ngủ…..”Chị Xuyến gắt: “Trời! Sao má cưng nó dữ vậy!”

Tuần sau gia đình bà Hương đi Vũng Tàu ( Cấp) tắm biển.Tôi được bà Hương cho đi theo,dù chị Xuyến không thích.Tôi đâu sợ,tôi biết tỏng bà Hương muốn gì,và thằng Khánh cũng thích nữa.Buổi trưa,sau khi đùa giỡn sóng nước chán tôi bỏ về phòng trọ,không thấy ai,ngoài hà Hương đang đứng dòm ra cửa sổ.Chiếc quần lảnh đen ôm sát đôi mông tròn lẳng,phía trên áo lụa trắng tay ngắn trè trung tươi mát.Nghe tiếng động bà quay lại mắt tươi lên hỏi: “Thằng Khánh đâu?” tôi trả lời: “Chơi với đám bạn chắc còn lâu mới về!” “Con Xuyến cũng vừa gặp bạn đi mất rồi!” bà nói khi nụ cười đẹp trên môi và mặt đỏ lên khi thấy tôi từ từ tiến lại,phía giửa quần dương vật nhô lên một cục cứng ngắt.Bà bật miệng: “Chà! Xung dữ há!”Tôi lẳng lặng tiến tới sát cầm hai bên mé quần bà Hương kéo xuống.Cái xi líp nhỏ hồng lộ ra,tay tôi bóp vào lồn vừa lột quần xi líp xuống,bà đạng chân cho tôi kéo ra hết vừa nói: “Thằng cháu nầy hiếp dâm tui hả!” Tôi ậm ự gật đầu.Lần đầu tiên tôi nhìn thật rõ ràng âm hộ bà Hương trước mặt,dưới ánh mặt trời.Lồn bà tuyệt vời,hai mếp mu cương cứng nhô cao phủ bên trên chòm lông đen nhuyễn ôm sát.Tôi đứng lên tay vẫn không rời âm hộ của bà,và kéo bà vào phòng vừa đi vừa móc.Tôi đẩy bà xuống giường và lột trần truồng bàra ngắm cho đã.Tôi mân mê cơ thể thơm mùi trái chín cây.Tuy bà đã có con,nhưng bụng phẳng lì không vết nhăn,bờ vú cao hai núm vú đỏ,đôi mông tròn hai bờ hông nẫy nỡ. Không cưỡng lại sức hấp dẫn tôi cuối đầu xuống phần hạ bộ của bà liếm láp.Bà giật nẩy người.Tôi bú lồn bà tận tình.Tôi không biết bà có được bú hay chưa,nhưng tôi thấy bà sướng thật sự,hai khe xuất nước nhiều và miệng rên rĩ không ngớt.Tôi cũng sung sướng ghê gớm.Học lại nhưng người anh trong xóm,tôi thực hành,và thấy hiệu nghiệm.Âm hộ bà Hương thật sạch vì bà mới tắm xong,nồng mùi dâm thủy tiết ra kích thích.Khi tôi leo lên đút thằng nhỏ vào âm hộ bà nắc kịch liệt,bà Hương ôm tôi vừa rên nói trong hơi thở: ” Trời ơi! sướng quá…Á……aaaa… Cu Châu lớn làm…đã quá…Châu á….aaaC….cccc!” Nghe bà nói tôi sướng quá không kềm được hét lên tinh khí dâng trào phun ra như núi lửa.Bà Hương siết tôi chặt thêm,tôi quờ quầu loai choai như thằng điên đến lúc buông ra tôi nằm thẳng cẳng.
“Châu biết đàn bà hồi nào hay vậy?”
“Mới đây thím ơi!”
“Sao nghề quá vậy!?”
“Nghề gì Thím!”
“Làm người ta sướng……..!”
“Người lớn dạy đó!”
“Người lớn nào vậy?”
“Thím Hương!”
“Thằng nầy láo!” Thím Hương đỏ mặt trả lời.
Sau đó tôi lại leo lên một lần nữa.Lần nầy tôi quầng bà Hương tả tơi,rót cuộc tôi cũng là thằng thua trận.Bà Hương thỏa mãn tràn trề.Tôi đã chơi đĩ nhiều lần,nhưng tôi phải công nhận âm hộ bà Hương bóp thật chặt đầu cặc tôi thật đã,không khô ran,như hạ bộ mấy cô điếm mà tôi đi qua.Lồn của bà múp rụp,chất nhờn tiết ra tràn đầy kích thích……

Khi thằng Khánh về tôi nghe được,tôi lật đật dọt đi cửa sau dông mất.Tối hôm sau tôi rũ bà Hương ra biển chơi đêm,bà theo tôi liền.Sau khi qua phần nói láo với chị Xuyến và thằng Khánh,tôi với bà Hương tìm chổ thật vắng.Có thể nói chưa bao giờ,cho tới giờ phút nầy tôi đang kể bạn nghe,chưa bao giờ tôi làm tình sung sướng và hào hứng như vậy.Dưới ánh trăng khuya sáng soi trong gềnh đá kín,tôi tận tình đụ bà Hương sướng ngất,sau đó chúng tôi xuống biển tắm,giởn với sóng nước chập chờn.Sau đó trên bãi cát mềm chúng tôi ôm nhau lăn lộn,giỡn hớt ,xong tôi bú lồn cho bà Hương rên rĩ thật to gào lên cùng với sóng biển,hai tay bà bấu từng nắm cát thật chặt dưới ánh trăng.Chúng tôi làm tình vói bao la,trăng sao,tiếng rít của hàng thông,tiếng dội của biển,cùng tiếng gào rên sướng của bà Hương nhập một.
Sau khi ở Cấp về,không tuần nào tôi và bà Hương không gặp nhau.Bất cứ nơi nào bất cứ ở đâu,thời gian cho phép,là tôi đè bà xuống liền,bà rất thích những chỗ hồi hộp,sợ sệt,nhưng cực thú.Tôi có thể bóp và móc lồn bà lúc nào tôi có thể,không bao giờ bà Hương khó chịu từ chối trừ khi…,cho đến lúc tôi thi rớt tú tài đi lính.Sau nầy càng ngày bà Hương lại càng đẹp ra dữ dội không ai biết tại sao?

Thời cuộc đổi thay,tôi chạy qua Mỹ thì gặp lại chị Xuyến,chị ấy cho biết trong chuyến đi mẹ chị chết đi trên biển.Tôi đau khổ nghe tin.Và trời ạ! Người ghét tôi nhất hồi đấy là chị Xuyến lại là vợ tôi bây giờ.Xuyến thân thể y hệt mẹ cô,nhưng trẻ hơn.Không bao giờ Xuyến biết được sự liên hệ giữa tôi và mẹ cô,tôi không hở môi.Tới bây giờ hai ba mặt con,xuyến không bao giờ gọi tôi bằng anh,mà chỉ gọi trống không bằng tên như Châu ơi,Châu hởi V…vv.Lần đầu tiên tôi đụ nàng ,Xuyến cắn răng không rên la dù sướng,nhưng sau này tôi bú lồn thì nàng cũng phải bật ra tiếng rên nhỏ.
Tôi gặp lại chị Xuyến là do thượng đế sắp xếp.Sau khi ly tán gia đình Xuyến cũng chia lìa,thằng Khánh ở tiểu bang xa.Quê người một mình gặp đồng hương là tôi săn sóc tận tình,và nàng bằng lòng khi tôi nói tiếng yêu,dù nàng thổn thức với tôi là nàng lớn tuổi hơn tôi.Khi tôi rờ tới lưng quần nàng,thì Xuyến khóc nói: “Tôi bị hải tặc làm hỗn,nếu không chê..thì…!” Tôi trả lời liền : “Chuyện nhỏ,tôi yêu Xuyến,mình nghĩ đến tương lai………..xa hơn!”
Tôi đụ Xuyến,vợ tôi, tận tình cho đến ngày hôm nay dù có hai ba mặt con.Không bao giờ tôi phản bội vợ tôi.Tôi yêu nàng,và nàng yêu tôi.Chúng tôi đã thành thật với nhau từ phút đầu tiên.Thằng Khánh gởi thư cho tôi: ” Thưa anh Châu… Mày khỏe không thằng trời đánh!” Trời! Thằng khốn,bạn tôi,em vợ tôi ăn nói như vậy,tôi đưa Xuyến coi,nàng cười nhìn tôi nói: “Hồi đó thấy mặt ông là tui… !” ” Không ưa sao cho tui bề tới giờ!” Tôi trây trớt. ” Ai biết!” Nàng đỏ mặt,tôi tấn công: ” Chà! Ai chớ đụng tới thằng nầy là mê!” “Xí! Ai mà mê!” Tôi ôm vợ tôi,xoa nhẹ hai núm vú căng cứng,tôi thò tay xuống âm hộ nàng mân mê,tôi thì thầm:
“Cái nầy của ai đây?”
“Của ai thì biết đấy!” Xuyến rướn người tra lời sau những cái móc lồn của tôi.

Âm hộ Xuyến phồng to trong bàn tay của tôi,nàng nhắm mắt hưởng thụ khoái cảm khi tôi vuốt ve,tôi nhẹ nhàng cởi quần áo nàng ra,bờ ngực nhấp nhô,âm hộ hé cửa nước nôi chờ đợi.Tôi chợt thấy nàng giống hệt bà Hương,người đàn bà lớn tuổi dạy tôi biết rõ tình yêu tình dục và nóng hổi thân xác thiếu niên thời mới lớn.Bây giờ bên kia thế giới tôi nghĩ bà đang mĩm cười và phù hộ cho tôi và con của bà.Tôi cuối xuống liếm láp lồn vợ tôi tận tình,vì tôi yêu nàng quá sức! Bỗng tôi nghe lần đầu tiên vợ tôi rên la nói lớn: ” Trời ơi! em sướng qúa Châu ơi! Nữa đi Anh…… đi anh ơi! Áaaa…aaaa!” Hai mếp âm hộ sưng mọng,họt le đỏ ối lộ ra,dâm thủy nhầy nhụa,vợ tôi nứng quá sức,khi càng ngày càng rên to.
“Trời ơi!….chết em…anh Châu sướng quá…Bú lồn em sướng quá…! nữa nữa…anh ơi! Đụ em đi…!”
Trời ạ! Lần đầu tiên tôi nghe tiếng Đụ trong cửa miệng xinh xắn của nàng./.

HẾT

Bình làm cho khâu nhânsự hãng Tiểu Nghệ Điện Tử, một côngty hùnhạp đaquốc. Côngviệc của gã là phỏngvấn mấy người đến xin việc rồi đệtrình đềnghị mướn hay không lên đầu khâu quyếtđịnh. Trước giờ gã có mắt nhìn người nên xếp tíndụng và luôn đóng dấu ấn phêchuẩn các lời đềnghị của gã.
Hai sựkiện xảyra một lúc dẫn đến việc Bình đi xuống dốc. Thứ nhất, một hãng lớn khác cùng thànhphố khánhtận, thải ra hàng ngàn côngnhân, nhânviên, hầu hết là phụnữ. Bình phải làm mườihai tiếng một ngày để phỏngvấn hết những người dựtuyển vào các chứcvị ở TNĐT.

Còn cái dựkiện kia là hônnhân của Bình đang tanvỡ. Nhiều năm nay gã và vợ ở trong tìnhtrạng xấu. Ngay cả ở mấy năm đầu, hônnhân không trong hạnhphúc như gã từng hyvọng. Người vợ lãnhcảm ghêtởm chuyện gốichăn và luôn có hết cớ này đến lýdo khác để không ban cho gã cái độngđàonguyên gã khaokhát. Nhưng thị vẫn đủ khôn để biết thị phải chămlo nhucầu nhụcdục của gã không thì mạohiểm chuyện mất chồng vào tay một người đànbà khác. Cũng vì vậy, như là một ytá chămsóc bệnhnhân, thị ban cho gã một “thủcông” mỗi sáng khi gã còn ngáingủ trên giường, luônluôn quay đầu sang hướng khác mỗi khi gã bắn dịch nhồi, vì cảnhtượng một dươngvật phun vọt làm cái bụng thị khuấy lên không yên, gớmghiếc. Gặp hôm thị có tâmtrạng tốt hiếmhoi thì thị đoạn tròng một cái “áođimưa” lên dươngvật của gã rồi mới bú cho ra.

Cuối cùng các thủcông và “thổicông” cũng trởthành chuyện quákhứ. Bình và vợ phânchia căn nhà thành những lãnhthổ và tránhné lẫnnhau. Nếu không nhờ sách báo, phim ảnh khiêudâm và bàntay mặt không biết mệt, đờisống tìnhdục của gã đã trởthành số không.

Một buổi sáng nọ dậy trễ, không có thờigiờ để thủdâm như thườnglệ. Bình vào đến vănphòng cảmthấy rất nứngtình. Khuvực tiếptân ngay ngoài vănphòng của gã đôngđúc phụnữ đang chờđợi tới phiên phỏngvấn. Nhiều ả trẻ đẹp ra phết. Hămhở tạo ấntượng tốt, mấy ả mặc đồ đẹp mắt, trangđiểm kỹcàng. Căn phòng thơm đủ thứ mùi nước hoa trộn lẫn làm gã liêntưởng đến một vườn bông.

Bình rót một ly càphê đoạn ngồi xuống sau bànlàmviệc. Đoạn gã làm một chuyện chưa từng làm trước đây : gã kéo phẹtmơtuya xuống rồi lôi ra dươngvật và bìudái. Gã nói vào intơcom “Linh à, bắtđầu cho người vào phỏngvấn đi em”. Người dựtuyển đầutiên quảthật xinhxẻo. Bình khẽ sục dươngvật dưới bàn suốt cuộc phỏngvấn mà em dựtuyển không hề hay biết. Thế rồi gã tiếptục thủdâm trong khi phỏngvấn hết các phụnữ dễnhìn, đươngnhiên kềm lại khi phỏngvấn đànông hoặc đànbà không hấpdẫn. Khi người đến phỏngvấn saucùng của buổi sáng quay đi rời bước, Bình giatốc sục và bắn một phát lên sàn nhà. Cái hànhvi mắccỡ này được táidiễn vào buổi chiều.

Côngviệc của Bình bị chểnhmảng vì sự thủdâm “tại chỗ” của gã, nhưng xếp gã cho rằng đó cũng chỉ là vì hônnhân của gã đang thấtbại mà thôi, chỉ là chuyện tạmbợ. Ông không khiểntrách vì không muốn mất một nhânviên tốt. Chỉ là nếu Bình chỉ thủdâm thôi thì cólẽ gã vẫn còn được côngtác phỏngvấn người đến xin việc.

Gã tụt dốc cũng chính ở khi gã phỏngvấn một ả đẹpgái tên Quỳnhgiao. Gã sục dươngvật cứngngắt trong khi nhìn lomlom ở hai vú bự và cái đường chẻ sâu mờimọc trước mặt. Ả là một côngnhân đủ khảnăng bị cái hãng cạnhtranh kia cho nghỉ việc khi hãng đóng cửa. Bình biết ngay là ả thật thíchhợp với côngviệc đang xin. Nếu ả không dễnhìn thì gã đã mướn ngay rồi và mời đi ra, nhưng đàng này gã muốn ả nấnná lâu thêm chút để gã cóthể hìnhdung rõ hơn tay gã bóp nặn cặp vú bự như một nhà điêukhắc nắn đấtsét.

“Em thật cần cái côngviệc này”, ả đẹpgái nói. “Chồng em cũng đang bị cho nghỉ việc, chưa tìm ra việc mới. Tụi em có 2 cháu phải nuôi ăn, nếu em không kiếm được việc gì nhanh thì sẽ mất luôn căn nhà. Hmm…anh này xấu nhe… em biết anh đang táymáy dưới bànlàmviệc nha… Em biết anh muốn gì rồi.” Ả Quỳnhgiao đi vòng ra phía sau bàn, xoay ghế của Bình hướng về ả, đoạn quỳgối, bú dươngvật đang tồngngồng giữa hai chân gã.

Bình không thể tưởngtượng dịp hên của gã. Lần đầutiên trong đời, một đôi môi mềmmại ấmáp áp vào dươngvật trầntrụi của gã mà không có lớp caosu ở giữa làm giảm đi khoáicảm rất nhiều. Sau thoáng chốc ngạcnhiên, gã lấy lại ýthức bảo : “Em chui vào dưới gầm bàn không ai vô được thì chết”. Quỳnhgiao lậptức chui ngay vào gầm bàn và tiếptục búmút. Mặcdù cô thưký Linh ít khi làm giánđoạn một cuộc phỏngvấn nhưng phòngxa vẫn hơn. Và y như rằng ả Linh có chuyện gấp đã xông vô.

“Ủa, cô đó đâu rồi ?” Linh hỏi. Bình làm tỉnh nói “Cổ đi ra vài phút rồi.” “Lạ thiệt, sao em không thấy cổ đi ra.” Dưới gầm bàn Quỳnhgiao hìnhnhư thíchthú trước sựtình, càng cốgắng hơn trên dươngvật của gã. Gã toát mồhôi khi vội ký mấy đơnkiện Linh để xuống trước mặt gã. Linh biết mình đã đoán trúng khi nghe thấy một tiếng bốp nhópnhép khi môi miệng Quỳnhgiao ngoạm bú chặt lấy dươngvật của Bình. Khốn thay cho Bình, gã đang sắp ra, gã biết nếu gã xuấttinh ả Linh sẽ biết hết. Vừa lúc ả khép cánh cửa khi bước ra khỏi phòng thì Bình chịu hết nổi, bắn khí dồn. Quỳnhgiao muốn mắc nghẹn khi khí xịt mạnh lên amiđan trong họng ả. Máu rút ráo khỏi đầu, mắt trợn ngược, răng láchcách, Bình xuấttinh quá đã, tưởng như dái cũng bị mút ra cùng với phát khí dồn. Gã phúnvọt như không muốn ngừng, đoạn ngã phệch lại ghế mềm rũ.

Quỳnhgiao nuốt ừngực nhiều lần để không bị nghẹn trào tinhkhí trơn nhớt. “Trời anh ơi, chắc lâu không ra hả ?” Ả hoàinghi hỏi. “Anh làm em muốn nghẹn luôn ! Sao, em bắt được gióp không hả anh ?” Lần đầutiên, Bình nhận rõ được cái quyềnlực của mình. Gã bảo “Anh muốn em đốiđãi tốt với anh như vầy hàng tuần.” Ả trảlời “Được mà anh.” “Nếu thế thì mai em đi làm em nhé.”

Bình lậptức dọn ra khỏi nhà và thuê một chỗ “độcthân vui tính”. Nội trong tuần đó gã đã dẫnđộ được em Quỳnhgiao tròntrịa đẫyđà về giăng bày ra trên chiếc giường bơm nước, xiên, đâm âmhộ em tậntình với cái “cơ” áitình đồsộ của gã. Tiếng rềnrĩ chấtngất của em chắc hàngxóm cũng nghe được. Sau bao năm bựcbội tìnhdục, Bình đã trút hết dụcvọng dồnnén vào côngtác trước mặt. Kếtquả là những cú caotrào nhừtử cho đôi bên. Người vợ mấtnết runrẩy dưới nhântình “Ôi, anh đụ em sướng quá anh ơi !…”

Nếu mà Bình thoảmãn với chỉ một người đànbà thì sựviệc cólẽ đã xày ra khác, đàng này gã dùng quyềnlực mới khámphá để cámdỗ thêm những người mới. Gã dòdẫm với những câuhỏi kínđáo như “Cô có thậtsự muốn và cần cái côngviệc này không ?” Nếu gã nhận thấy có sự tuyệtvọng thì gã làm tới. Lâulâu thấy ả nào có vẻ “quậy” một chút thì gã bấtchợt hỏi ả và phốingẫu có hay thường gầngũi hay không. Nếu ả caumày thì gã thốilui ngay. Còn nếu ả cười mỉm hay cười phá lên thì đó là dấuhiệu gã có thể tiến tới.

Bâygiờ thì hiếm có một ngày qua mà không có một ả chui xuống gầm bàn bú gã. Thoạtđầu, gã cũng sợ có mấy ả cự lại sự tấncông của gã sẽ đi tố xếp. Rốt cuộc chả có gì phải sợ. Chỉ có một ả đi khiếunại với xếp. Bình lấpliếm nói ngược lại là chính ả đã tántỉnh gã trước. Là một tay nói điêu có sức thuyếtphục nên xếp đã tin lời gã mà không tin ả kia.

Nhanhchóng, Bình có một hậucung cả ba chục người đànbà làm ở nhiều khâu trong hãng. Họ đều ưngthuận phụcvụ gã một lần mỗi tuần, chuyện không khảdĩ nhưng gã cũng ránsức gặp hết thườngxuyên. Gã không thỏa chỉ với các cú thổi kèn. Cuốicùng, tấtcả các ả trong hậucung của gã cũng phải dẫn xác đến chỗ ở của gã, nơi này gã đụ muốn…tét mấy em luôn. Bâygiờ có tưliệu sống để thựchành, Bình trởnên một nhântình sànhđiệu. Mấy em rênsiết chíchoé dưới cái dươngvật gần haimươi phân của gã đút sâu trong âmđạo nhỏbé của mấy em.

Nếu Bình giớihạn việc đụđéo bấthợppháp của gã chỉ ở chỗ gã ở thì chắc mọingười đều vuivẻ. Nhưng một ngày nọ nứngtình caođộ làm Bình tuột tuốtluốt. Gã mơmàng về Quỳnhgiao, người đànbà đã khởiđộng mọi chuyện. Gã trước giờ muốn chơi lỗđít em nhưng chưa có dịp. Quyếtđịnh kỳ này phải giảiquyết vấnđề trong một tiếng giờ ăn trưa, gã gọi em và ra lệnh em phải bỏ giờ nghỉ trưa để gặp gã trong nhàkho. Nơi đó ít người đến và là một điểm hoànmỹ để gã chơi em một cú.

Bình lấy một hũ mỡ trơn vadzơlin ra khỏi ngănkéo bỏ vào túi. “Anh đi ăn pizza nghen Linh” gã nói với ả thưký khi đi ra. “Có gì đem về cho em một miếng.” Linh cười tựmãn trông gã đi ra. “Đúng rồi, biết anh đi ăn pizza loại nào rồi,” ả lẩmbẩm, “Cái loại rắc ở trên đầy lông mao chứ gì.” Từ lâu ả đã biết được Bình đang dởtrò gì, ả kếhoạch tốngtiền gã để lên lương, một khi có được tảy ! Lấy một cái máy chụphình kỹthuậtsố từ ngănkéo, ả cẩnthận theo sau Bình đi hẹnhò với Quỳnhgiao.
.
Quỳnhgiao đã đợi sẵn khi Bình đến nơi. Quầnáo hai người được mauchóng némvứt sang bên khi người đànbà dâmđãng quỳgối chuẫnbị cho việc búmút cưỡngbách, mặcdù Bình đã cứngngắt như một cán búa. “Kỳ này anh sẽ đéo đít em, em cưng à.” Bình hề hề bảo. Sau khi liếm âmđạo em vài phút cho em nóng máy, gã lật úp em lên một cái thùng cạttông cứng, bôi mỡ trơn lên dươngvật rồi từtừ đút vào lỗđít chật của em. “Thật là thiênđàng !” gã nghĩ khi gần haimươi phân củaquý của gã đã đút tọt vô hết trong cái cửa hậu đó. Em nhănnhó vì vừa đau thoạtđầu vừa sướng bâygiờ, cái nóng rát nó…ĐÃ làm sao ! Ả Linh trong bóngtối gần đó đang nhắm cặp nam nữ giandâm quằnquại qua khungkính máy ảnh. Sợ tiếng click máy ảnh dù nhẹ có thể làm độngtỉnh, ả quyếtđịnh chờ chụphình khi gã Bình xuấttinh. Cũng nứng l.. tộtđộ trước cảnhtượng trước mắt, ả dân đồngtínhluyếnái thọt tay vào quầnxịp và lăn, vấn âmvật giữa ngón trỏ và ngón cái. “Phải tốngtiền, tốngtình họ mới được” ả thầmnhủ như vậy.

Một sơxuất nữa là gã đã không xem lại thờikhoábiểu của các xếp vào ngày hôm đó, đúng là ngày kinhlý nhàkho của các xếp. Độtnhiên, xếp gã, xếp của xếp gã và vị xếp lớn đứng thùlù ở đó, miệng họ há hốc kinhngạc. Khi gã thấy họ thì đã rồi, gã bắn tinh chèn lấp lỗđít Quỳnhgiao chắc tới hôm sau vẫn còn rỉ ra.

“BÌNH, ANH CÚT ĐI NGAY, BỊ ĐUỔI NGAY TỪ LÚC NÀY !” xếp gã la lớn. Vị xếp giậndữ gọi bảoan hộtống Bình lên vănphòng lấy tưvật trước khi đẩy gã ra khỏi cửa hãng. Gã từ đó không còn đặt chân đến binđinh đó nữa.

. Gã Bình đaukhổ về nhà, làm tĩnh tắm bôngsen nước nóng, xoa đầy xàbông xủibọt như thườnglệ. Xoa xàbông xủibọt đến dươngvật thì kýức còn “tươi”, cảnh môngđít tuyệtvời của Quỳnhgiao kẹp chặt lấy nó làm dươngvật gã lại cương cứng. Một nụ cười thaythế cho nét đaukhổ trên gươngmặt gã. “Cũng đáng thôi. Rồi mình cũng quên đi cái gióp khốnnạn, nhưng sẽ không baogiờ quên miếng ngon đó.” Gã nằm trải trên giường, tay sục theo kýức đụ đít ả Quỳnhgiao nóngbỏng, thật là “bót”, phê ơi là phê… “Bâygiờ mình phải làm quen với chị năm thôi, chắc phải một thờigian dài…” Gã đoán không sai, phải lâu lắm nữa gã mới được nếm mùi vị ănnằm trở lại.

Nực cười thay, Quỳnh giao không những không bị cho nghỉ việc mà còn được thăng chức cộng lên lương. Ả bây giờ “mần” với ba người đànông tại sở thay vì chỉ một. Xếp của gã Bình vào thứtư, xếp của xếp thứ năm, còn xếp lớn thì dành ngày thứ sáu.

HẾT

[<Quay lai]
TRANG CHỦ

Hôm nay1
Tong:50
sssssssssss